[HTKS] Chương 5 p2 Mộ Dung Vi


 

 

Từ Tử Hủy a Từ Tử Hủy, ta tìm không thấy ngươi, ngươi lại đến đây.

 

Từ Tử Hủy đến đây, hắn giống như bọn họ nói. Phi thường tuổi trẻ, phi thường anh tuấn.

 

Nhưng hắn cũng có điểm không giống với các nàng nói.

 

Hắn mặc một thân màu lam trường bào.

Các nàng nói hắn là kiểu người tân thời, biết nói năm thứ tiếng, đi du lịch khắp các nước, mọi trò vui của nước ngoài đều tinh thông.

Nhưng hắn hiện tại trước mặt ta, phong thần tuấn lãng, tay áo dài phiêu động, lại giống như một quý công tử trong  thơ cổ trước đây.

 

Hắn nhìn ta, trong mắt khó nén vẻ thưởng thức, nhưng… chỉ là thưởng thức.

 

Ta có điểm bất mãn.

 

A tỷ không biết thân phận của hắn, hắn có lẽ cho rằng ta cũng không biết.

 

Ta cho thị nữ bên người lui xuống , đi đến trước mặt hắn.

 

Uy, ta muốn như thế nào xưng hô ngươi a? Từ Tử Hủy tiên sinh, hay vẫn là… Ân, lãng tử từ đồng?

 

Hắn nghe xong lời của ta nói, nhưng lại cả kinh theo ghế trên nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh hoàng.

 

Ta nhịn không được nở nụ cười, người này thật thú vị, nhìn thấy thế nào cũng thật ngốc , tuyệt đối không giống với biểu tỷ các nàng nói.

 

Kia… Vậy a tỷ ngươi biết ta là ai? Hắn đột nhiên hỏi ta.

 

Ta đang muốn thuận miệng trả lời biết, nhưng lời nói đến bên miệng, ta dừng lại.

 

Ta nhìn thấy tay hắn…

 

Tayhắn đang phát run.

Vì sao lại phát run? Hắn đang sợ điều gì sao?

 

 

Ta mơ hồ cảm thấy có điều gì đó, nhưng lại nghĩ không ra.

 

Ta đành phải nói thật.

 

Tayhắn không hề phát run, hắn nở nụ cười.

 

Ta hiểu được, hắn lừa a tỷ, hắn không muốn cho a tỷ biết , hắn sợ a tỷ nổi giận.

 

Kỳ thật hắn chỉ ở lại ba ngày , cho dù a tỷ nổi giận thì thế nào?

 

Hắn thích a tỷ…

 

Ta lại bắt đầu hận a tỷ .

Người nào cũng đều có thể thích a tỷ, chỉ riêng ngươi không được.

 

Bởi vì ta thích ngươi.

 

Chỉ cần ngươi và ta ở cùng một chỗ, ngươi liền sẽ thích thượng ta.

 

Mỗi người đều giống nhau, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ.

 

Vì muốn giữ hắn lại , ta vụng về uy hiếp.

 

Hắn ở lại, ta lại hối hận .

 

Ta lúc đầu hẳn là nên nói với hắn rằng , a tỷ biết ngươi là ai , a tỷ luôn luôn đang lừa gạt ngươi.

 

Sau đó hắn trong lòng sẽ bị thương rời đi , ta có thể đến kinh thành tìm hắn.

 

Nhưng ta không có làm như vậy, vì thế hắn mặc dù đang dạy ta vẽ tranh, nhưng ánh mắt lại đang nhìn a tỷ.

 

Mỗi ngày , a tỷ đều đến nhìn xem hắn dạy ta học. Nàng lẳng lặng ngồi chồ kia, cái gì cũng không nói, động tác gì cũng không có làm.

 

Nhưng người kia vẫn nhìn nàng , càng không ngừng nhìn, ngay cả a tỷ nhu ngốc như vậy cũng phát hiện được hắn nhìn chăm chú.

 

Nhưng may mắn là nàng rất ngốc, nàng chỉ biết hắn nhìn nàng, lại không biết hắn yêu nàng. (=.= chị nó kiếm tiền cho nó xài nó chửi chị nó ngốc. con này ko ưa dc )

 

Ta bắt đầu cố gắng học họa, ta hy vọng hắn sẽ nhìn ta nhiều hơn một chút.

 

Nhưng là hắn không có.

 

Ta càng thêm cố gắng học họa, ta học xong , có thể khiến cho hắn rời đi rồi.

 

Nhưng hắn vẫn là không có rời đi.

 

Hắn càng yêu a tỷ nhiều hơn.

 

Ta càng thương hắn .

 

Hắn là một nam tử như vậy , vì cái gì sẽ yêu một nữ nhân như a tỷ?.

 

Hắn tiêu sái như vậy, tài hoa hơn người như vậy, hắn từng đi khắp mọi nơi trên thế giới.

 

A tỷ lại bình thường như vậy, vô vị như vậy, nàng thậm chí không có đi ra khỏi hòn đảo này.

 

Ta không hiểu.

 

Có một ngày, ta đi vào hắn phòng.

 

Hắn đang vẽ tranh.

 

Hắn  đang vẽ a tỷ , còn có lồng chim của nàng.

 

Các nàng nói, Từ Tử Hủy sẽ không vì bất luận người nào mà vẽ , hắn chỉ

biết vì bản thân hắn mà vẽ.

 

Nhưng mà hiện tại , hắn lại vì a tỷ mà họa.

 

Nếu hiện tại  trong tay ta có một cây dao , ta sẽ đam bức tranh này rạch nát.

 

 

Ta sẽ rạch nát mặt a  tỷ.

 

Ta sẽ cắt nát tâm của hắn…còn có…của ta tâm.

 

Ta không có đao, nhưng ta vẫn có thể rạch nát tâm của hắn.

 

Ta nói, a tỷ tâm bị giam cầm ,cả đời này của nàng sẽ chỉ ở hoàng tước đảo, khóa tại Mộ Dung gia !

 

 

bút Trong tay hắn rơi xuống.

 

Ta quả thực muốn cười to lên.

 

Ta nói, ta muốn bay ra khỏi nơi này , mặc kệ a tỷ như thế nào yêu ta, ta như thế nào yêu nàng. Nơi này không phải là bầu trời của ta.

 

Mà a tỷ, nàng không thể bay khỏi nơi này.

 

Mặc kệ ngươi yêu nàng như thế nào, mặc kệ nàng yêu hay không yêu ngươi , nàng sẽ không thể cùng ngươi bay đi.

 

Nhưng ta có thể.

 

Ta có thể!

 

Hắn nhặt lên bút, nhìn ta cười bi thương.

 

Hắn không hề để ý ta, tiếp tục vẽ bức tranh của hắn.

 

Hắn vì a tỷ mà vẽ…

 

Một người nam nhân tên là Nhâm Thì Khung đến .

 

Ta biết hắn, hắn cùng Từ Tử Hủy nổi danh giống nhau.

 

Anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ giàu có.

 

Hắn là thích ta đi.

 

Mỗi người đều nói như vậy.

 

Nhưng ta lại không biết có phải như thế hay không ,bởi vì ánh mắt của hắn ta nhìn không thấy.

 

Hắn có một đôi ánh mắt giống như chim ưng.

 

Nhìn chăm chú vào ngươi, giống như có thể đem ngươi nhìn thấu.

 

Ta không dám nhìn hắn, ta sợ hắn biết được ta đang suy nghĩ gì.

 

Nhưng ta thích ở cùng một chỗ với hắn.

 

Bởi vì hắn không thích a tỷ.

 

Hắn đối với a tỷ, luôn như vậy vô lễ, như vậy chua ngoa.

 

Mỗi người đều thích a tỷ, nhưng hắn thì không.

 

Hắn  trong lời nói luôn có sự đối chọi gay gắt, châm chọc khiêu khích.

 

Có một lần, hắn nhưng lại nói làm ánh mắt a tỷ đỏ lên.

Ta chưa từng thấy a tỷ khóc.

 

Trong lời nói của người khác , luôn có nhắc về a tỷ.

 

Nhưng hắn lại không có.

 

Hắn vĩnh viễn sẽ không ở trước mặt ta chủ động nhắc tới a tỷ.

 

Ai, ta thực thích hắn a!

 

Nếu ta không biết Từ Tử Hủy, ta nhất định sẽ gả cho hắn.

 

Đáng tiếc ta quá yêu Từ Tử Hủy .

 

Từ Tử Hủy phải rời đi .

 

Ta nghĩ là như vậy.

 

Hắn một ngày một đêm vẽ bức tranh kia.

 

Ta càng thêm thích quấn quít lấy hắn.

 

Có người nói với a tỷ, ta thích Từ Tử Hủy.

 

A tỷ lo lắng , nàng mỗi ngày đến xem Từ Tử Hủy, đến giám thị hai chúng ta.

 

Từ Tử Hủy, ngươi thấy được không?

 

Ở trong mắt a tỷ, ngươi chỉ là một cái hoạ sĩ nghèo.

 

Ở nàng trong mắt, ngươi không xứng với ta, không xứng với bất kỳ một ai trong chúng ta.

 

Có khi, ta nói với a tỷ, a tỷ, ngươi cho ta đàn một bài đàn dương cầm đi.

 

A tỷ nói, không cần bêu xấu ở trước mặt Từ tiên sinh, ta đàn không tốt.

 

Ta làm nũng, đàn một bài thôi, ta muốn nghe.

 

Ta đương nhiên muốn nghe , nghe ngươi đàn khó nghe như thế nào.

 

Đàn dương cầm là phải có thời gian luyện tập , ngươi chưa từng có thời gian luyện tập.

 

Cho dù ngươi là thiên tài, cũng sẽ đàn khó nghe thôi.

 

A tỷ đàn , âm thanh va chạm, đứt quãng.

 

Ta cơ hồ muốn cười ra tiếng. ( đến lúc này là ta thấy ghét con em này dã man)

 

Nhưng Từ Tử Hủy nói, thật là dễ nghe, đây là ta bài ta thích nhất.

 

Hắn lỗ tai điếc sao?

 

Về sau, ta thực hoài niệm Nhâm Thì Khung.

 

Nếu là  có hắn ở lúc này, nhất định sẽ không lưu tình chút nào nói, thật khó nghe.

 

Đáng tiếc hắn không có ở đây, hắn chán ghét Từ Tử Hủy.

 

Ai…, nam nhân ghen tị thật sự là phiền toái.

 

Vú em nói cho ta biết, nương cùng a tỷ đính hôn cho ta.

 

Cùng với Nhâm Thì Khung.

 

Ta nghĩ hẳn là trước tiên nên chạy tới đại náo một hồi .

 

Thừa dịp bà mối còn ở trên đảo.

 

Nhưng ta không có.

 

Ta phát hiện, đây là một cái cơ hội tốt.

 

Ta nghe được a tỷ cùng nương nói chuyện.

 

A tỷ nói, nếu là muốn ta gả trước, nàng liền xuất gia.

 

Kỳ thật đây chỉ là nói vui đùa.

 

Nhưng nàng thật sự nói qua .

 

Đây là một lời nói dối hoàn mỹ cỡ nào a.

 

Ta nói với Từ Tử Hủy, dẫn ta đi.

 

Hắn không chịu, bởi vì hắn không thương ta.

 

Ta nói, ta cũng không yêu ngươi, nhưng nếu ngươi không dẫn ta đi, a tỷ liền muốn xuất gia làm ni cô .

 

Hắn gật đầu , bởi vì hắn yêu a tỷ.

 

Hắn nghĩ rằng nếu hắn dẫn ta đi , a tỷ sẽ không xuất gia.

 

Kỳ thật cho dù hắn không dẫn ta đi, a tỷ cũng sẽ không xuất gia.

 

Những trưởng lão trong tộc này, a tỷ chưa bao giờ để ở trong lòng.

 

Nhưng nếu hắn dẫn ta đi , a tỷ liền nhất định phải gả cho Nhâm Thì Khung .

 

Bởi vì Mộ Dung gia danh dự không thể bôi nhọ, nhất định phải có người thay thế ta .

 

người Có thể thay thế ta, chỉ có a tỷ.

 

Nghĩ đến a tỷ gả cho Nhâm Thì Khung về sau sẽ có những ngày cực khổ, ta liền cười .( ích kỷ + ác độc dã man có đứa em nào như vậy ko).

 

Ta nói cho a tỷ ta yêu Từ Tử Hủy, ta muốn cùng hắn rời đi.

 

A tỷ sợ ngây người, như vậy thật thú vị.

 

Ta nói ta muốn đi,nếu ngươi không cho ta đi, ta sẽ chết.

 

Ta rút ra một cây đao.

 

Ta đương nhiên không muốn chết, nhưng ta không ngại mất một chút máu.

Ta đâm chính mình một đao,một dao rất nhẹ, cơ hồ không có miệng vết thương.

 

Nhưng a tỷ  bị dọa đến, nàng nói, ngươi đi đi, chỉ cần ngươi hạnh phúc là tốt rồi.

 

thời điểm Từ Tử Hủy cùng ta  rời đi, là a tỷ giúp chúng chiếu cố.

 

Nàng nói với Từ Tử Hủy , ngươi  phải chiếu cố tốt muội muội của ta.

 

Từ Tử Hủy đáp ứng, hắn yêu nàng, hắn hội nói được thì làm được .

 

Nhưng là hắn cuối cùng không có nhịn xuống, hắn ôm nàng.

 

Hắn đem bức họa kia cho nàng.

 

Ta nhìn thấy, lòng của ta rất đau.

 

Nhưng ta lại rất cao hứng.

Hắn cuối cùng cũng rời xa nàng. Hiện tại bên cạnh hắn chỉ có ta.

Ta có thời gian cả đời cùng hắn dây dưa, chẳng lẽ còn sợ hắn sẽ không yêu thượng ta?

Có một phản hồi

  1. Ta đọc mà thấy không thích nổi con em này, quá ích kỷ, quá độc ác, tâm nhỏ như con kiến, đến chị ruột yêu thương mình đến vậy cũng không dung được… Hắn chỉ có sắc đẹp thôi, ngoài ra cái gì cũng không có
    Cám ơn

  2. So với Mộ Dung Sắc, tôi lại thấy thương Mộ Dung Vi hơn. Mọi người ai cũng nói nàng bốc đồng, ích kỷ, dã man, nhưng tại sao mọi người không thử nghĩ xem nàng ích lỷ, bốc đồng là do đâu? Tất cả đều không phải do Mộ Dung Sắc hay sao? Mộ Dung Sắc yêu chiều, dung túng nàng, nàng muốn gì Mộ Dung Sắc dều cho nhưng lại không cho nàng cái quan trọng nhất của một người chị dành cho người em: tình thương. Mới đầu, cảm xúc của Mộ Dung Vi chỉ là ghét. Nàng ghét cái cách Mộ Dung Sắc chỉ bảo nàng. Điều này không có gì đáng trách. Bản thân tôi cũng là một người em nên tôi hiểu cảm xúc của nàng, lúc nhỏ bốc đồng không hiểu sự việc, chỉ biết rằng mình rất ghét cái cảm giác có người tuổi chẳng hơn mình bao nhiêu mà cứ chỉ đạo này nọ: “Vì cái gì? Nàng bất quá lớn hơn so với ta vài tuổi, làm sao mà mọi người đều nghe lời của nàng ? không phải nàng chỉ cao hơn ta một chút sao?” Nhưng lớn lên rồi thì hiểu rằng khoảng cách 6 tuổi cũng đủ để chúng ta tôn trọng một người. Tôi may mắn có người chị dạy tôi như thế. Nhưng Mộ Dung Vi thì không. Cái yêu chiều của MDS đơn thuần chỉ là cung cấp đầy đủ về mặt vật chất, nàng không chỉ dạy Mộ Dung Vi như một người chị, không tâm sự với Mộ Dung Vi để có thể chia sẻ với nàng. Những gì một người chị càn làm, Mộ Dung Sắc không làm được. Mộ Dung Vi từ nhỏ đã sống dười cái bóng của người chị, mọi người yêu chiều nàng nhưng không kính trọng nàng mà kính trọng MDS. Nàng không tài giỏi như MDS, nàng không biết quản lý như MDS, không được mọi người tôn trọng như MDS, đến cả lần động tâm đầu tiên của nàng cũng thua bởi Mộ Dung Sắc.Cứ như vậy từ cái “ghét” đơn thần ban đầu dần lớn hơn thành “hận”. Giữa “đố kị” và “ngưỡng mộ” chỉ cách nhau một sợi dây mỏngvà giữa “đố kị” và “hận” là không có ngăn cách. Mộ Dung Vi đã chọn “đố kị”. Thử hỏi, suốt 10 năm sống dưới cài bóng của một người, luôn chịu thua một người về mọi mặt thì cảm xúc đó là bất thường hay sao? Đến một ngày chợt nhận ra mình có một phương diện có thể hơn người đó, bạn sẽ phản ứng như thế nào? Phấn khởi, tự tin đến kiêu ngạo? Mộ Dung Vi là như vậy. Nếu nói Mộ Dung Vi không thương Mộ Dung Sắc thì không chính xác lắm bởi lẽ nàng đã từng cảm thấy thương Mộ Dung Sắc khi cô chỉ có thể ở trên đảo mà không được đi kinh thành dù cho cảm xúc này có được khi nàng biết mình đẹp hơn Mộ Dung Sắc thì cảm xúc đó vẫn là thật. Nói thật, từ khi đọc những chap đầu tiên của truyện, tôi đã cảm thấy một cái gì đó của sự bất công, MDS nhìn thì như không có gì cả nhưng thật ra lại có tất cả: tình thương của mẹ, mọi người trên đảo tôn trọng, có thể học mà không sợ bị người khác phê phán(vì có Mộ Dung Vi làm tấm bình phong), đến cả 2 nam nhân yêu nàng. Còn Mộ Dung Vi thì sao? Nàng có gì? Chẳng có gì, học vấn? Ngay đến cả thầy dạy cũng chỉ khen nàng là học giỏi nhưng lại khen MDS là thiên tài. Tình thương của mẹ? Chỉ sợ người mà bà quan tâm nhất trong từng ấy năm tháng là MDS. Vẻ đẹp của nàng? Đáng tiếc nó chẳng thể làm động lòng nam nhân mà nàng yêu. Mộ Dung Sắc nhìn như đáng thương nhưng trên thực tế người đáng thương là Mộ Dung Vi. Đừng hỏi tại sao Mộ Dung Vi không thương chị mình bởi vì chính bản thân Mộ Dung Sắc cũng không thương Mộ Dung Vi. Cô lợi dụng Mộ Dung Vi làm tấm bình phong để mình có thể ngang nhiên học mà không sợ đàm tiếu: “Tiểu muội muốn học những trò vui của Tây Dương, ta liền mời đến học giả đến thiên triều du lịch. Đối với mọi thứ về Tây Dương , ta đã sớm tự học từ lâu, nhưng thân là đại tiểu thư nhà Mộ Dung nếu như mời tiên sinh Tây Dương về dạy không tránh khỏi bị người khác nghi kỵ, lại có thể khiến cho các lão thần trong kinh không vui . Hiện nay nếu tiểu muội muốn thỉnh tiên sinh , ta cứ giống trống khua chiêng tỏ vẻ yêu muội nóng lòng mời thầy về dạy, người đời ngẫu nhiên có chê trách cũng không đáng lo. Vì thế ta danh chính ngôn thuận có thể cùng học tập với tiểu muội.”. Cô yêu chiều Mộ Dung Vi nhưng có ai có thể nói sự yêu chiều này là không có mục đích, ai dám nói cá tính bốc đồng này của Mộ Dung Vi không phải do một tay cô làm nên. Ngay cả khi cô biết việc Mộ Dung Vi đẹp hơn mình, tất cả những gì cô nghĩ là “Diện mạo xinh đẹp cùng tài năng như thế, nếu như không hảo hảo sử dụng, thật sự đáng tiếc”. Từ đầu đến cuối, Mộ Dung Sắc không hề xem Mộ Dung Vi là em mà là một món hàng, một con người có thể lợi dụng không hơn không kém. Ngay cả hôn nhân của Mộ Dung Vi cũng vậy, Mộ Dung Sắc cho nàng lấy Nhâm Thi Khung đơn giản chỉ để củng cố thêm thế lực của chính bản thân mình. Mộ Dung Sắc đã không đối xử với Mộ Dung Vi bằng tình thương chân thực thì làm sao có thể đòi hỏi Mộ Dung Vi trao trả cho cô một tình thương tương tự. Mọi người trách Mộ Dung Vi sao nàng dã man, ích kỷ đến thế nhưng tôi thấy người ích kỷ ở đây chính là Mộ Dung Sắc. Đứng ở cương vị một gian thương, có thể nói Mộ Dung Sắc đã đóng vai trò này rất tốt nhưng nếu là một người chị thì Mộ Dung Sắc hoàng toàn thất bại. Mộ Dung Vi đơn giản chỉ là người bị hại, nàng học rất nhiều nhưng không ai dạy cho nàng tình thân, ngay cả người mà nàng gọi là “a tỷ”.

Gửi phản hồi cho Thiencuc Hủy trả lời