[HTKS] Chương 7 Phần 2


 

Phần 2 :

Hắn từ đầu đến cuối không hề nói ra tên họ, ta cũng không có hỏi. Việc trên đời vốn nhiều điều khó nói, cho dù biết được tín danh của hắn, nhưng ngày sau hắn lại không muốn hổ trợ ta,việc đó cũng không thể tránh được, nhưng người này nếu như trong lòng ghi nhớ ân tình này, thì sẽ quay lại. Dù sao , Hoàng tước đảo, Mộ Dung Sắc ,cũng không có đi nơi nào khác.

Ta mang vòng cổ trở lại trong phòng , đặt Điều Điều lên đùi, sai người tìm đến lồng chim mà phụ thân dặc biệt chế tạo, đem Điều Điều đặt vào trong đó.

Có một số việc dù đã làm, nhưng là cả đời vẫn không thấy có hồi báo. Nhưng nếu như không làm thì chắc chắn sẽ không có kết quả. Nhưng , ta tuyệt đối không ngại chờ đợi…..

Tiểu muội cùng cha mẹ sinh ra với ta, tính tình ngang bướng, mãnh liệt kiêu căng, ta với nàng từ nhỏ đã không thân mật lắm. Nhưng nếu nàng muốn gì, ta chưa bao giờ từ chối.

Tiểu muội muốn tìm tiên sinh dạy viết chữ tốt nhất thiên hạ, ta liền mời tới Quảng Dương thư viện Trương Minh Thanh. Kì thực hắn là tâm phúc của phụ thân, phụ trách quản lý Thạch Thị thương xã tại kinh thành đã nhiều năm. Nếu như mạo hiểm không có chuyện gì gọi về khó tránh khỏi bị người khác nghi ngờ, sự tùy hứng của tiểu muội trở thành cái cớ để hắn có thể lui tới Hoàng Tước đảo.

Tiểu muội muốn học những trò vui của Tây Dương, ta liền mời đến học giả đến thiên triều du lịch. Đối với mọi thứ về Tây Dương , ta đã sớm tự học từ lâu, nhưng thân là đại tiểu thư nhà Mộ Dung nếu như mời tiên sinh Tây Dương về dạy không tránh khỏi bị người khác nghi kỵ, lại có thể khiến cho các lão thần trong kinh không vui . Hiện nay nếu tiểu muội muốn thỉnh tiên sinh , ta cứ giống trống khua chiêng tỏ vẻ yêu muội nóng lòng mời thầy về dạy, người đời ngẫu nhiên có chê trách cũng không đáng lo. Vì thế ta danh chính ngôn thuận có thể cùng học tập với tiểu muội. Thỉnh thoảng còn có thể trò truyện với những người nước ngoài này, khiến cho họ có ấn tượng sâu sắc với Hoàng Tước đảo, sau này khi đi du lịch sang những nơi khác gặp được những  con thuyền của thương xã khác, họ sẽ chỉ dẫn đến Hoàng Tướng đảo để bổ sung nguyên liệu.( ghê chị PR quảng cáo lun =))

Trong nhà có một tiểu muội bốc đồng như vậy, thật là tốt.Nhờ vào phúc tiểu muội, Hoàng tước đảo cùng người nhân sĩ Tây Dương kết giao càng lúc càng nhiều hơn. Người trong kinh có nghe thấy bất quá cũng chỉ nghĩ là tiểu nha đầu nhàn rỗi chạy theo tân thời. Những người cũ phái kia vẫn cùng ta quan hệ tốt đẹp giống như trước. Có khi còn khuyên nhủ an ủi ta một thân lo liệu gia sự là đồng thời phải chiếu cố ấu muội.

Tiểu muội tuổi ngày càng lớn, càng trở nên xinh đẹp động lòng người, mặc dù là lớn lên ở trên đảo, nhưng ăn mặc chi phí đều là tốt nhất , cộng thêm việc học tập văn hóa Tây Dương, kiến thức cách ăn nói đều giống như các con em quý tộc trong kinh thành. Diện mạo xinh đẹp cùng tài năng như thế, nếu như không hảo hảo sử dụng, thật sự đáng tiếc ( ta chết cười =)) chị dã man quá). Ta thương lượng với mẫu thân, khiến cho nàng mang tiểu muội đi kinh thành một chút.

Ta đã có nhiều năm chưa rời khỏi đảo, tự biết là Hoàng Tước Đảo tất nhiên không phải là nơi chúng ta có thể ở lại vĩnh viễn, nhưng vẫn là không nên vội. Tộc trưởng Mộ Dung đối với ngôi vị tông chủ đã mơ ước từ lâu, chỉ bất đắc dĩ không thấy tung tích ngọc bài, nếu như biết ngọc bài ở trong tay ta chỉ sợ hắn sẽ không từ thủ đoạn mà chiếm đoạt. Thạch thị thương xã như cánh chim chưa thể chịu được gió lớn, vẫn vô lực không thể đối nghịch với người của Mộ Dung gia, cái hiện tại ta cần, là một ngọn núi vững chắc có thể dựa vào, mà con đường tắt này, chính là tiểu muội.

Nhiều ngày tiếp theo mẹ quay về đảo, thần sắc mỏi mệt, nói rằng lần này đến kinh thành vì tiểu muội tìm được nhà chồng ưng ý, ta ngoài miệng ôn nhu an ủi, nhưng trong lòng lại có nhiều suy tính. Tiểu muội tuy còn trẻ, nhưng dung mạo tuyệt diễm, thêm quyền thế trăm năm của Mộ Dung gia tộc muốn chọn một nhà thông gia tốt cũng không khó, nhưng nếu muốn tìm một người có thể làm chổ dựa cho ta, trợ giúp ta chống lại người của gia tộc Mộ Dung, đoạt lại tất cả những thứ thuộc về ta, phải chậm rãi cân nhắc.

Lúc này, Trương Minh Thanh đưa ra một người: Nhâm Thì Khung.

Ta đã từng nghe nói qua về  người này, hắn mấy năm gần đây lập nhiều chiến công hiển hách, ở trong triều tiếng tăm lên cao, du học về nước, là nhân sĩ của đảng duy tân, được nhiều người theo tân đảng tôn sùng, mà Nhâm gia cũng là đệ nhất thương nhân trong nước, tài lực hùng hậu. Một người như vậy, là lựa chọn tốt nhất người có thể giúp ta đạt thành tâm nguyện.

Ta đã đặt quyết tâm, liền dặn Trương Minh Thanh cẩn thận suy nghĩ kế hoạch cho việc này.

Tiểu muội từ trong kinh trở về, bỗng nhiên ồn ào nói muốn học cách vẽ tranh của tây Dương. Đứa nhỏ này tâm tư linh hoạt, đối với chuyện gì cũng hưng trí vô cùng, ta cũng không để ý nhiều, phân phó tìm họa sĩ dạy nàng vẽ tranh.

Ai ngờ lần này nàng rất là hồ nháo, tiên sinh đã thay đổi ba lần vẫn không vừa ý. Trong lòng ta tức giận, cảm thấy có sự kỳ quái, phái người thu thập tin tức của các danh sư Tây Dương nổi tiếng. Vì thế ta biết Từ Tử Hủy.

Từ Tử Hủy, lãng tử từ đồng.Là đệ nhất họa sư Tây Dương trong nước, các phu nhân tiểu thư trong kinh thành đối với hắn chạy theo như vịt, ai có trong tay một bức tranh của Từ Tử Hủy là một việc vô cùng  đáng tự hào. Tranh của hắn, hiện giờ là ngàn vàng khó có thể mua được.

Việc trên đời này , khó có thể trùng hợp như vậy. Ngày thứ hai ta tản bộ trên đảo, gặp một thanh niên cầm trong tay bản vẽ, đang ngồi trên một tảng đá vẽ tranh. Từ khi Hoàng Tước Đảo trở thành nơi trung chuyển, trên đảo thường hay xuất hiện người lạ. Nếu như ngày thường ta sớm đã quay đầu tránh đi, nhưng ngày hôm qua ta vừa nghe truyền thuyết về Từ Tử Hủy, đối với họa sĩ lại có thêm một chút hưng trí tò mò, không khỏi thong thả đi đến gần.

Đi đến bên cạnh, trông thấy giá vẽ kia, không khỏi sửng sốt. Vì giá vẽ  kia phía dưới có khắc một dòng chữ rồng bay phượng múa  , giống với chữ kí của Từ Tử Hủy một cách dị thường. Nhìn lại họa sĩ kia, mặt mày tuấn lãng, khóe môi mỉm cười, càng bộc lộ phong độ, tiêu sái không kềm chế được. Trong lòng ta đã có suy tính, đi ra phía trước muốn bắt chuyện với họa sĩ.

Khi thấy được bức tranh trong tay hắn đang vẽ, đối với thân phận hắn lại xác định không thể nghi ngờ. Chỉ là một bức phác họa nhưng lại có thể thấy được mọi đường nét độc đáo, bản lĩnh thâm hậu, khó trác là ngàn vàng cũng khó cầu. Ở trên Hoàng tước đảo nhiều năm ta mặc dù hay  thể hiện dáng vẻ tiểu thư thế gia, nhưng bản chất lại là một thương nhân chỉ mong kiếm lời =)). Trong lòng biết chỉ tùy tiện một bức vẽ như thế này nếu như lén lút giao dịch cũng đã trị giá xa xỉ, không khỏi tính toán làm thế nào để hắn ở lại trên đảo.

Vì thế ta giả vờ không biết thân phận hắn, lại nói về tiểu muội, thỉnh Từ Tử HỦy đến Mộ Dung quý phủ dạy vẽ tranh. Nghe nói Từ Tử Hủy này tính tình cổ quái hỉ nộ khác thường, vốn nghĩ rằng sẽ rất khó khăn không ngờ hắn lại vui vẻ đồng ý, tuy rằng chỉ chịu nán lại ba ngày, nhưng với ta mà nói như vậy cũng đủ rồi.

Tiểu muội nếu như gặp hắn, tất nhiên sẽ có biện pháp khiến cho hắn không thể rời đi, ta biết.

Về sau, mỗi ngày sau giờ ngọ (12h~1h chiều) ta thường đến thư phòng tiểu muội, xem Từ Tử Hủy dạy nàng vẽ tranh, sau giờ tan học ở lại thu thập cẩn thận bản vẽ nháp. Nhưng không hiểu vì sao , mỗi lần lên lớp Từ Tử Hủy lại luôn nhìn ta, ta lúc đầu không hiểu rồi kinh ngạc, nhưng về sau nghĩ lại cảm thấy những người làm họa sĩ nổi tiếng này phần lớn đều có chút lập dị, có lẽ là ta tướng mạo ta bình thường làm cho hắn rất là khó chịu đi? May mà hắn kềm chế rất tốt, không nói cũng ko tỏ thái độ gì.( =)) ngất, anh Từ mà biết được chị nghĩ như vầy thì ảnh đập đầu tự sát mất. Ánh mắt yêu thương của anh mà chị nghĩ thành lập dị hahah)

Ba tháng sau, Từ Tử Hủy đi đến chào từ biệt.Ta biết với thân phận của hắn, tất nhiên sẽ không ở lại một chỗ, ba tháng đã là cực hạn, hơn phân nữa nguyên nhân là do tiểu muội . Nhưng nghĩ đến ba tháng nay hắn ở trên đảo, ngay cả một bức tranh cũng không có, trong lòng cảm thấy đáng tiếc, huống chi hắn vui tính hài hước, kiến thức lại rất rộng, nói chuyện với hắn thật là một việc hưởng thụ, không khỏi ra sức khuyên hắn ở lại.

Hắn hình như suy nghĩ thật lâu sau , cuối cùng cũng đồng ý ở lại.

Có một phản hồi

  1. Pingback: Các bài viết mới nhất « … beauty simplicity …

Gửi phản hồi cho Soro Hủy trả lời